Thứ Ba, tháng 10 24, 2006

MẸ TÔI, NGƯỜI MẸ TUYỆT VỜI


Thu Hà Nội se se lạnh, những con phổ nhỏ còn đang chìm trong giấc ngủ dài, chưa kịp trở mình vươn dậy vào buổi sáng ban mai…..Những mái nhà, hàng cây còn chìm trong bóng tối nhá nhem, giọt sương còn đọng trên những lá cây, những chồi non còn chưa kịp thức giấc….Bóng Mẹ tôi cùng với chiếc xe đã lăn nhanh trên phố vắng, lao vút đi về hướng phía cầu LB, qua bên kia cầu ở thị trấn GL nhỏ bé, ngôi trường cấp 3 mà Mẹ đang làm thủ lĩnh ở đó, đang chờ đón Mẹ mỗi ngày với bao công việc bề bộn để kịp đón các em học sinh vào lớp….

Hình bóng của Mẹ đã in đậm vào trong ký ức của tôi từ thửơ ấu thơ. Hình ảnh của một người Mẹ một thời là hoa khôi một vùng, dịu dàng, tảo tần, chịu thương chịu khó, thương yêu chăm sóc chu đáo cho chồng, con, giỏi giang trong quán xuyến việc nhà; nhưng cũng đầy bản lĩnh, nghị lực, uy tín trong công việc quản lý ở trường học phổ thông trung học, một ngôi trường với khuôn viên rộng lớn vài hec ta, lớn nhất Thị Trấn GL……. Hình dáng Mẹ mảnh khảnh, dong dỏng cao, gương mặt đẹp, phúc hậu & giọng nói dịu dàng, trái tim quả cảm, cả cuộc đời Mẹ vì học sinh thân yêu, đã là một tấm gương soi đời tôi vững bước.
Từ sáng sớm, trước khi đến trường ở cách xa Hà Nội mười mấy cây số, Mẹ đã thức dậy từ rất sớm lo đồ ăn sáng cho chị em tôi, khi là bánh mì ba tê, … hoặc khi là nồi cháo nóng…để sẵn cho chị em tôi ăn sáng khi thức dậy. Sau đó Mẹ ghi vài chữ dặn dò mấy chị em ở nhà và xách xe đi làm việc từ tờ mờ sáng cho kịp giờ học sinh vào lớp học. Mẹ ở trường để lo công việc chung cả ngày, Mẹ chỉ trở về nhà khi mặt trời đã lặn, màn đêm đã buông phủ lối đi, khi thành phố đã lên đèn. Một mình Mẹ đã phải vất vả lo toan, hy sinh cho mấy chị em tôi ăn học, và lo quản lý ngôi trường đó, trong khi bên cạnh Mẹ không có Cha tôi, vì Cha tôi luôn phải công tác xa nhà, một thời gian dài Ông đi làm ĐSQ Việt Nam tại một nước ở Đông Âu. Bên cạnh Mẹ cũng không có Ông Bà nội ngoại vì ông bà của tôi mất sớm hoặc ở xa….
Chị em tôi đã ý thức được điều đó ngay từ khi còn nhỏ, nên đã rất tự giác và tự lực từ sinh hoạt , học tập và phụ Mẹ lo cho cái gia đình bé nhỏ của mình và vì thế mấy Mẹ con sống với nhau tuy thiếu vắng Cha, nhưng luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Chị em tôi đã được Mẹ giáo dục ý thức tự lực tự cường từ nhỏ là như thế. Nên nhờ vậy mà khi lớn lên chúng tôi đã biết tự nỗ lực phấn đấu đi lên bằng chính đôi chân của mình và thành đạt cho đến ngày hôm nay.
Hồi đó, năm tôi học lớp 7, có thời kỳ tôi bị ốm nặng, căn bệnh viêm cầu thận cấp tính, tự dưng làm toàn thân tôi bị phù, tưởng mình mập ra, tôi mới nói “ Mẹ ơi, sao con mập ra, không mặc vừa quần áo nữa” thì Mẹ tôi mới giật mình và ngay ngày hôm sau Mẹ chở tôi tới bệnh viện làm các xét nghiệm, khi ấy Mẹ mới biết tôi đang bị viêm cầu thận cấp tính rất nặng, nếu để chậm một chút là sẽ không qua khỏi. Bác sĩ khuyên tôi phải nghỉ học 1 năm để điều trị bệnh… Tôi đã khóc rất nhiều vì tôi rất say mê học tập…biết nỗi khát khao trong tôi quá lớn lao là được đến trường học, mẹ đã an ủi tôi và chọn giải pháp vừa cho tôi tiếp tục đi học vừa điều trị ngoại trú tại nhà với 1 bác sĩ riêng luôn túc trực để chăm sóc và tiêm chích thuốc hàng ngày. Sáng chị ruột đưa tôi đi học, trưa đón về, về nhà mẹ chăm sóc tôi từng miếng ăn giấc ngủ, có những lúc mệt vừa học bài vừa ngủ thiếp đi, nửa đêm 1, 2 giờ sáng bỗng giật mình, tôi vẫn thấy mẹ thức cặm cụi lau từng vết thương trên người tôi, cắt từng móng tay, móng chân của tôi…..cứ thế ròng rã gần một năm trời…tôi phải ăn nhạt, phải vật vã với cơn bệnh vừa điều trị và vừa đi học đều đặn…Cuối cùng với sự thương yêu chăm sóc của gia đình, của bác sĩ, sự giúp đỡ của thầy cô, bạn bè, tôi đã vượt qua khỏi cơn bạo bệnh và không gián đọan việc học hành. Đó là kỷ niệm sâu sắc nhất trong cuộc đời tôi mà không thể nào quên về hình ảnh của Mẹ tôi.
Mẹ tôi, một người Mẹ tuyệt vời luôn là tấm gương sáng để tôi noi theo. Suốt cuộc đời tôi không biết đến bao giờ mới đền đáp được công ơn của Mẹ. Xin cho con được dâng tặng Mẹ một bông hồng tươi thắm nhân ngày 20/10, để tỏ lòng thương yêu và biết ơn vô bờ bến của một đứa con dù đã trưởng thành nhưng vẫn cảm thấy nhỏ nhoi khi đứng trước mặt Mẹ, Mẹ nhé. Xin cầu chúc cho Mẹ luôn vui, khỏe và sống mãi mãi với chúng con….
Hà nội lại đang vào thu, hôm nay tôi trở lại đây, đi trên những con phố đã từng in dấu chân của Mẹ, của tôi… và hồi tưởng về những năm tháng không thể nào quên - một thời đẹp đẽ đã in đậm trong ký ức của tôi cho đến tận bây giờ….
TN-19/10/2006

Không có nhận xét nào:

Lưu trữ Blog