Thứ Hai, tháng 10 23, 2006

CẢM NHẬN ÂM NHẠC

ĐÁNH MẤT

http://nhacso.net/Music/Song/Tru-Tinh/2006/02/05F602F2/

Nhạc: Hoàng Hiệp
Thơ: Thanh Nguyên

Ngày xưa em như chiếc bóng
Chiếc bóng bên anh thầm lặng
Từ lâu em tan thành tia nắng
Gió thốc lên chỉ còn đám bụi mờ
Từ lâu em như là mây trắng
Gió cuốn mây về nơi chốn mịt mờ
Mười năm trôi qua, trôi qua
Anh như không ra đi
Không ra đi mà như người trở lại
Ướt đẫm tim anh, ướt đẫm tim anh
Nước mắt em chiều ấy
Dù rằng em, dấu mặt vào tay
Bỗng ngỡ ngàng đôi mắt đó chiều nay
Mười năm trôi qua, trôi qua
Anh như không ra đi
Không ra đi mà như người trở lại
Em vẫn thơ ngây, như lúc chia tay
Vẫn tươi xanh màu lá xưa anh hái
Một nhánh lan chưa kịp nở hoa
Lối hẹn xưa cỏ phố nhạt nhòa
Em trở lại hay thời gian trở lại
Hỡi cô bé thơ ngây ngày ấy
Hỡi đôi mắt năm xưa nhìn anh
Hỡi đôi môi với nụ cười lặng lẽ
Em đang nghĩ gì, đang nghĩ gì, đang nghĩ gì
Anh van em, van em nói ra đi
__________________

Anh không biết mình yêu em từ khi nào, chỉ biết rằng ngay từ giây phút đầu gặp em, anh đã bị tiếng sét ái tình cuốn hút như nam châm, bởi đôi mắt hơi buồn đen láy và tinh tú của em, nét thùy mị, hiền dịu và đoan trang, có phần e dè của một cô bé vừa tròn mười bảy tuổi.Từ đó hình ảnh của em cứ in sâu vào trong tâm trí của anh...Anh không dám thổ lộ tình yêu với em, chỉ lẳng lặng nhìn em, đi theo từng bước chân của em như một cái bóng thầm lặng, sau những giờ tan trường, hay trong các buổi sinh hoạt tập thể.....bởi em quá trinh nguyên và thánh thiện... Một năm đã trôi qua, cũng đến lúc hai trái tim đã bắt đầu gặp nhau ở cùng một tần số ...Anh cũng không hiểu sao mình lại yêu em đến thế, và em vì e ngại nên cũng không thổ lộ tình cảm cho gia đình và bạn bè biết. Em cũng yêu anh trong âm thầm, lặng lẽ....

Ngày xưa em như chiếc bóng
Chiếc bóng bên anh thầm lặng

Biết bao kỷ niệm của mối tình đầu mà ta đã trao cho nhau, dù anh biết em đã phải đau khổ vượt qua rào cản của gia đình em. Anh tin ở tình yêu của chúng ta dành cho nhau, luôn mơ đến viễn cảnh hạnh phúc, ngày anh bước chân lên bậc thang cuối cùng của lâu đài tình ái cùng em. Anh cứ ngỡ là mình sẽ đi được đến bến bờ hạnh phúc.Nhưng không, anh đã đánh mất em, đã đánh mất em thật rồi, trong một buổi tối đẹp trời giữa phồn hoa đô thị của Thành thố này....Ngày cuối cùng mình gặp nhau... Em chỉ im lặng không nói với anh một lời....Trông em có vẻ cứng cỏi và cương quyết lắm, dù anh hiểu rằng lòng em cũng đau đớn không kém gì anh. Còn anh khi ấy, mong gặp riêng em để được nói lời yêu thương và thể hiện tình cảm khát khao trong anh của bao ngày tháng phải xa em đầy nhung nhớ...Cũng vì thế mà anh đã có những cư xử không phải với em...Và em đã giận anh...Khi anh mời em vào nhà Cậu anh, em đã không vào và chỉ nói có một câu ngắn gọn: " Giữa em và anh đã không còn gì để nói nữa, chào anh em về". Em có biết không, anh đã khóc và nhìn hình ảnh của em lao vút đi trong màn đêm mà không ngờ đó là ngày ta xa nhau vĩnh viễn, ngày anh đã thật sự " Đánh mất" tình yêu của chúng mình...Anh không biết mình đang mơ hay đang mộng... Vì sự tự ái trong lòng của một thằng đàn ông trỗi dậy, vừa bị gia đình người yêu không chấp nhận, vừa là sự tự ti của thân phận một người quân nhân gia tài chỉ là một chiếc ba lô cóc, thi rớt vào đại học trước đó, và nay lại bị người yêu nói lời chia tay, nên anh đã ráng chịu đựng đớn đau, mà không quay lại tìm em để nói lời xin lỗi.....Ngày tháng cũng dần trôi, nỗi đau cũng lành dần vết thương trong trái tim anh, và em có hiểu cõi lòng anh không?:

Từ lâu em tan thành tia nắng
Gió thốc lên chỉ còn đám bụi mờ
Từ lâu em như là mây trắng
Gió cuốn mây về nơi chốn mịt mờ

Mười năm trôi qua, trôi qua
Anh như không ra đi
Không ra đi mà như người trở lại
Ướt đẫm tim anh, ướt đẫm tim anh

Nước mắt em chiều ấy
Dù rằng em, dấu mặt vào tay
Bỗng ngỡ ngàng đôi mắt đó chiều nay

Trong một dịp tình cờ, mười năm sau, khi gọi là anh đã có một vị trí ổn định trong công tác và cuộc sống, anh mới dám tìm gặp lại em....Dù năm tháng đã trôi qua, nhưng mối tình đầu của chúng ta đã im đậm trong trái tim anh không bao giờ phai nhòa. Hôm đó anh đã cho em xem lại toàn bộ các kỷ vật, hình ảnh, những lá thư và quyển nhật ký ngày xưa của chúng mình... Em xem nó rất chăm chú với ánh mắt ngạc nhiên... nhưng im lặng không nói gì... Anh muốn em hãy nói một lời gì đó với anh...chỉ một lời thôi....Nhưng em chỉ nhìn vào khoảng trời xa xăm để hoài niệm về quá khứ đã qua....Em vẫn như xưa.... cảm xúc trong anh vẫn dạt dào, nhưng anh cố kềm lòng mình lại....

Mười năm trôi qua, trôi qua
Anh như không ra đi
Không ra đi mà như người trở lại
Em vẫn thơ ngây, như lúc chia tay

Vẫn tươi xanh màu lá xưa anh hái
Một nhánh lan chưa kịp nở hoa
Lối hẹn xưa cỏ phố nhạt nhòa
Em trở lại hay thời gian trở lại


Hỡi cô bé thơ ngây ngày ấy
Hỡi đôi mắt năm xưa nhìn anh
Hỡi đôi môi với nụ cười lặng lẽ
Em đang nghĩ gì, đang nghĩ gì, đang nghĩ gì
Anh van em, van em nói ra đi
__________________

Chắc có lẽ em không ngờ lại có một người yêu em đến tha thiết và cháy bỏng như thế...Mối tình đầu của chúng ta mà anh đã nguyện dành trong góc trái tim mình mà không ai có thể xâm phạm đến, nguyện mang theo tất cả những kỷ niệm chôn vào lòng đất theo anh... cho đến khi anh bước về bên kia thế giới....

Tất cả chỉ còn lắng đọng và lặng lẽ trôi theo nhịp đập của thời gian.........

Không có nhận xét nào:

Lưu trữ Blog