Thứ Năm, tháng 2 22, 2007

HỎI ĐÂU THÔN VĨ



Nhìn nắng hàng cau, lá trúc xanh
Dòng nước buồn thiu lượn uốn quanh
Hỏi Hàn Mặc Tử đâu Thôn Vĩ
Nhân ảnh mờ sương bỗng hiện hình.

DMT ( Tập thơ tình ca nơi cuối đất)

ĐÊM TRĂNG BÊN MỘ HÀN MẶC TỬ

















Một đồi, một biển, một trăng
Một Hàn Mặc Tử vĩnh hằng nằm đây
Một tôi nay viếng chốn này
Một tim, một óc, từng say thơ vàng

Bạc tình một kiếp thi nhân
Bạc duyên, bạc số, bạc thân xác người
Một xưa đen bạc cuộc đời
Một nay hết bạc chăng tôi với tình?

Người nằm đây với một mình
Tôi về đây với lặng thinh nỗi buồn
Một dòng suối ánh trăng non
Một trôi xuống bể, một tuôn bên đồi

Một tràn xuống với hồn tôi
Thành bài thơ nhỏ dâng Người....đêm nay.
Diệp Minh Tuyền
( Trích tập thơ: Tình ca nơi cuối đất)

Giả Từ Cánh Phượng Vĩ
















Bóng điệp già đứng bên cổng trường
in kỷ niệm trong tôi
Đến giờ này sắp xa cánh phượng hồng
tôi chợt xao xuyến lòng

Đẹp sao phượng vĩ cánh hồng lung linh
Phượng như bạn quý một thời ngây thơ
Phượng in hình bóng biết bao thầy cô yêu
Và bao bạn mến có bao giờ tôi quên

Nhớ ngày nào sống bên mái trường này
bao kỷ niệm êm trôi
Đến giờ này sắp xa tuổi học trò
tôi chợt xao xuyến lòng

Đẹp sao ngày tháng chúng mình bên nhau
Niềm vui hạnh phúc ta dành cho nhau
Giờ đây lần cuối chốc lại xa nhau
Thời gian hờ hững chớ vô tình trôi mau .

Diệp Minh Tuyền

( Trích lời bài hát)

Thứ Tư, tháng 2 14, 2007

CHIỀU CỐ ĐÔ























Cổ thành đứng rêu phong trầm mặc
Kinh đô xưa tắt bóng thiên hoàng
Ngai vàng trống quyền uy xã tắc
Bia đá buồn chết đứng giữa chiều hoang

Vua ngự giá về nơi lăng tẩm
Đại nội chôn mộng ước vương hầu
Hoạn quan hết, công thần cũng tận
Chiều hoàng cung nghĩa địa sân chầu.

Hoàng hậu mất, cung tần cũng mất
Hoàng tử cùng công chúa biệt tăm
Trăng cũng chết trên lầu Vọng nguyệt
Băng hà bao triều đại thăng trầm

Quyền uy giả rêu phong có thật
Bá đồ vương rồi cũng hư vô
Chỉ dòng hương muôn đời không tắt
Thiên Mụ chiều rơi một tiếng..Nam Mô!

Diệp Minh Tuyền
( Trích tập thơ tình ca nơi cuối đất)

Thứ Năm, tháng 2 01, 2007

DƯƠNG CẦM
















Dương cầm thức rùng mình cơn thác lũ
Âm thanh tròn vũ điệu búp măng
Hòa âm đá tung bờm con mãnh thú
Thiếu nữ ngồi, núi lửa ngực tròn trăng

Anh, lữ quán say mèm cơn té ngựa
Ngực giang hồ trúng đạn nhọn thanh âm
Hồn lãng tử cháy bùng nhịp điệu lửa
Nham thạch buồn- lệ đá kẻ tri âm.

(DMT- trích tập thơ Tình ca nơi cuối đất)


LẦN ĐẦU MANG KIẾNG LÃO

Lần đầu mang kiếng lão
Đọc chữ bỗng hết nhòa
Nhìn gương cười gượng gạo
Ta bỗng gặp tuổi già

Hiểu tuổi trẻ đã qua
Còn đâu thời “oanh liệt”
Từ nay mục kiếng già
Thành bạn đường đáng ghét

Dẫu lòng ta vẫn biết
Chẳng ai lại trẻ hoài
Cớ sao lòng nuối tiếc
Thời mắt xanh con trai

Giờ nhìn chẳng giống ai
Gọng kiếng già chết tiệt
Như gông quàng vành tai
Đeo mắt mình tới chết!

DMT