Thứ Năm, tháng 10 26, 2006

BUỒN CHIỀU


Con nhện giăng tơ kín đôi mắt buồn
Vòm trời ướt mi, hàng me xuống tóc
Đường vắng chân xiêu thấp thỏm gối chồn
Nước mắt giọt mưa phố dài cô độc

Em dài cổ hưu đèn chong mắt thỏ
Bóng anh mù khơi con cá biệt tăm
Chông chênh đá và mông mênh gió
Vọng phu đen, tim nhỏ khóc thầm

Âm thanh lá me, phố cũ ve sầu
Bi kịch đá, trái tim cỏ úa
Đời vận đen, hạnh phúc nát nhàu
Mòn mỏi mắt, tâm hồn máu ứa

Mưa sướt mướt, ngã tư chiều góa bụa
Nỗi buồn đen, giăng mắc kín trời
Lời nguyện xanh, chuông thánh đường gióng giã
Hy vọng gầy, gieo khúc hát mồ côi.

DMT ( trích tình ca nơi cuối đất)

LẠI NÓI VỀ SỨ MẠNG NHÀ THƠ

Nếu công lý còn thất lạc trên đời
Hạnh phúc chưa có nhiều nơi cư trú
Nếu tự do còn hiếm như trái cấm
Thì nhà thơ ơi, anh còn nợ mọi người

Anh đừng đi vay nợ cuộc dời
Hãy chích lấy máu tim làm vốn
Cuộc đầu tư quả là hao tốn
Ta chẳng ngại ngần đấu giá văn chương

Chớ đổi ai cái vô giá tình thương
Ta giàu có tim chẳng cần bù giá
Chớ cười ta dẫu chỉ mấy đồng lương
Ta thách đố tị hiềm, giả trá

Hãy xa lánh xa hoa, quyền thế
Chớ bon chen ghế đẳng công đường
Thắp lửa sáng nụ cười ngạo nghễ
Ngụp lặn trong biển cả đời thường

Đi với nhân dân ta chẳng chọn lầm đường
Dẫu có lúc chén đời chan mặn đắng
Hạnh phúc lớn không giành cho kẻ tầm thường
Nên trang viết suốt đời mang nặng.

Chớ van xin, tự do không là quà tặng
Hạnh phúc không chín sẵn trên cao
Máu tim ứa từng trang giấy trắng
Ta gieo vần để gặt hái mùa sau.

DMT (trích tập thơ: Tình ca nơi cuối đất)

HOA HẬU CỦA RIÊNG TÔI


Ô hay kỳ lạ thiệt tình
Mình thi hoa hậu chỉ mình mình thôi
Em là thí sinh của tôi
Tôi là giám khảo không mời…cũng oai!

Người ta thi chỉ vài ngày
Còn em tình nguyện thi hoài tháng năm
Người ta dùng thước dùng cân
Tôi ướm bằng mắt tôi nâng bằng lòng

Người ta thi chỉ vài vòng
Em thi đằng đẵng thủy chung một đời
Sắc đẹp nào phải một thời
Nó lặn vào mắt, nó ngời lên da

Cái duyên nào phải thoáng qua
Nó thấm vào nết, hiện ra tâm hồn
Một thời con mắt tôi mòn
Bây giờ tóc bạc vẫn còn đam mê

Tình yêu tạc dáng pha lê
Cho em thành tượng tôi mê mẩn đời
Ai hoa hậu của mọi người
Em hoa hậu của riêng tôi ….ai bằng!

DMT ( Trích tập thơ tình ca nơi cuối đất)

PHÚT GIÂY CÔ ĐƠN


Ấy là phút tôi ngồi bên trang giấy
Chỉ có ta đối diện với lòng mình
Ngòi bút nói những điều bỏng cháy
Trang giấy nằm đón chữ lặng thinh

Những ngôn từ như đã kết tinh
Bằng máu, mồ hôi và nước mắt
Để bây giờ hiện sáng lung linh
Thành nhân chứng sờ sờ trước mặt

Không gian bỗng cùng tôi im bặt
Thời gian như bỗng chốc ngừng trôi
Mọi quyến rũ giờ đây xa cách
Và người thân như chẳng có trên đời

Chỉ mình tôi côi cút giữa bàn thôi
Đôc thoại với nội tâm đơn chiếc
Lòng sợ hãi những trang mình viết
Sẽ thành đồng nghĩa với trò chơi

Biết ngày mai còn lại hay rụng rơi
Vào quên lãng bởi thời gian khắc nghiệt
Thơ ơi hãy cúi xin thần chết
Cho mai sau còn lại một đôi lời.

DMT ( Trích tập thơ Tình ca nơi cuối đất)

TỰ BẠCH






















Như trò chơi “cút… bắt”
Tôi đi tìm suốt đời
Hạnh phúc thường vuột mất
Săn lùng muốn hụt hơi

Thời gian cứ vụt trôi
Đời quay như chong chóng
Mệt nhoài giữa cuộc chơi
Lòng vẫn khuyên hy vọng

Lại lao vào cuộc sống
Lại chơi trò “ trốn…tìm”
Hâm lại bầu máu nóng
Rịt thuốc lành con tim

Còn sống còn lao động:
Viết nhạc và làm thơ
Còn sống còn hy vọng
Còn sống còn ước mơ.

DMT

TÌM LẠI CHÍNH MÌNH






















(Thay lời tựa)

Quá nhiều lần ta tự đánh mất mình
Trên trang sách ta hiện thành kẻ khác
Quá nhiều lần ta tự đánh mất mình
Nên trang sách hóa thành tẻ nhạt

Ta lên gân tập nói giọng của người
Biến câu chữ thành hình nhân tính cách
Ngòi bút hóa chú chồn nhút nhát
Sự thật pha đèn ta vội lủi trốn nhanh

Để cho mình yên ổn tấm thân
Bút chẳng viết mà thường hay lách
Cuộc đời ư? Ta xóa sạch nợ nần
Để trái tim mặc tình hóa thạch

Ta tụng kinh bao giáo điều cứng nhắc
Triệt tiêu bao xung đột kịch đời
Số phận ư? Có, không cũng mặc
Ta quay lưng với nỗi khổ con người

Xin cho tôi không chỉ một lần
Tìm lại được chính mình trên trang sách
Xin cho tôi không chỉ một lần
Được kết hôn với tận cùng sự thật

Để ngòi bút khi bật lên tiếng khóc
Sẽ chính là nướcmắt của tôi rơi
Để ngòi bút khi bật lên tiếng hát
Sẽ chính là giai điệu của lòng tôi

DMT


TẬP THƠ : TÌNH CA NƠI CUỐI ĐẤT
THƠ DIỆP MINH TUYỀN
Nhà xuất bản hội nhà văn – XB năm 1991

Thứ Tư, tháng 10 25, 2006

TÂM SỰ VỀ NGHỀ NGHIỆP & HOÀI NIỆM VỀ KỲ THI ĐẠI HỌC

Năm nào cũng vậy, khi hè sang, hoa phượng đỏ thắm sân trường...là mùa thi lại đến...bao nhiêu lo toan của cha mẹ, bao nhiêu sự hồi hộp, mong chờ, xen lẫn lo âu trên những gương mặt trẻ của thí sinh...gợi cho tôi niềm cảm xúc. Mười hai năm dùi mài kinh sử, ai chẳng mong đến ngày này, ngày mà các em sẽ vượt qua để đạt một kết quả như mong muốn.... Vâng, đằng sau những kết quả của các em hôm nay, dù thành công hay thất bại, là do sự nỗ lực của chính các em và có biết bao nhiêu sự hy sinh lặng thầm của người thân, của thầy cô giáo.... Đằng sau những mùa thi cũng biết bao chuyện buồn, vui, căng thẳng, áp lực, khó khăn ập đến....Dù sao thì tôi cũng phải cố gắng hết sức mình để mọi việc diễn ra & kết thúc tốt đẹp....Chỉ buồn là sự thiếu thiện chí của một vài nhân vật ...thành ra cũng làm mình bực mình...Hôm nay về đến nhà là tôi mệt nhoài rùi, ... hy vọng lại sẽ là một mùa thi thành công...
TN - 8.7.2006 18:13:39
Nhân dịp chị Thiên Nga nói về kỳ thi tuyển sinh, Asin nhớ lại ngày đi thi của mình, xin phép được cùng chia sẻ với chị, với các bạn. Thời gian trôi qua thật nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại cứ từng năm trôi qua. Nhớ ngày nào của tám năm về trước, tôi vẫn còn là một cậu học sinh ngây ngây thơ thơ của nông thôn đồng bằng bắc bộ, chưa hề một lần được bước qua cây cầu sang bên kia huyện. Cái lạ lẫm đến ngộ nghĩnh được lột tả qua sắc thái ngơ ngác khi được cha đưa đi thi. Rời trường trung học khi vừa tròn 18, tôi không giống như bao bạn bè khác được đi đây đi đó, thăm thú các nơi - nói cách khác tôi như một thiếu nữ khuê môn chỉ quanh quẩn đó đây trong cái làng thân thuộc của mình. Tất nhiên điều đầu tiên nghĩ đến khi kết thúc khóa học phổ thông là dự kỳ thi tuyển sinh đại học, gia đình tôi vốn là gia đình nhà giáo, cả cha mẹ tôi đều là giáo viên phổ thông. Tuy vậy, nỗi háo hức được dong duổi trên đường, được ngắm cảnh náo nhiệt của thành thị cũng không hề kém hơn cái khát khao trên bước đường học vấn, suốt cuộc hành trình kéo dài hơn 3h đồng hồ, tôi chỉ chăm chú quan sát đường đi, cảnh vật xung quanh, nhiều lúc đến thất thần vì lạ lẫm cũng có, vì thích thú cũng phải. Đến hà nội sau quãng đường dài hơn 120km, cả hai cha con mệt nhoài vì gió và nắng. Ghé vào một quán nhỏ ven đường mà cho đến mãi một năm sau tôi mới có khái niệm "Quán cóc" uống nước, thứ nước trà loãng có bỏ thêm vài viên đá để làm dịu cái nóng bức của mùa hè. Tôi không nghĩ là ở chốn thủ đô nước trà cũng bán được - thứ mà ở quê tôi người ta chẳng bao giờ đem bán. Những tòa nhà cao tầng lần lượt hiện ra như mọc dần lên sau từng vòng quay, đi đến đâu tôi cũng trầm trồ, suýt xoa - ôi sao mà lại có những tòa nhà cao và đẹp thế nhỉ..thật ngộ. Trọ nhà bà chủ với giá 10 ngàn đồng cho cả kỳ thi, thường là 2 ngày đêm, tôi cũng ngạc nhiên về cách sống của người thủ đô, một cách sống khá rạch ròi mà đến nay tôi cũng chưa từng nghĩ ra tại sao.. Đúng là "Lều chõng" thật, nói là trọ ở nhà, chứ nói là có chỗ để ghé lưng mà ngủ cho hết đêm cũng đúng, có gì đâu ngoài một tấm phản, dải một manh chiếu, thêm chiếc quạt nan phì phạch nữa là xong, vì lúc đó quá đông người trọ quạt điện không đủ nên chủ nhà thương tình cho mượn chiếc quạt tay - nghĩ lại tôi vẫn thấy vui vui khi cha tôi nói mác của chiếc quạt là "Na - ti - o - nan".. Trước ngày thi, các thí sinh phải tập trung để trình báo phiếu báo thi, nộp lệ phí và nhận một cái thẻ gọi là thẻ thí sinh. Nơi tiếp thí sinh cũng thật đơn giản, một chiếc bàn với cô thu ngân - cô phát thẻ. Từng địa điểm đón tiếp thí sinh khác nhau tùy vào khu vực thi của thí sinh hôm sau. Ai đến muộn sẽ bị coi như là "vắng mặt" và có thể sẽ không được tham dự kỳ thi - tất nhiên không thể không có những ngoại lệ. Cha tôi hầu như không ngủ, ông thức tôi dậy từ rất sớm dẫn ra chợ ăn phở điểm tâm sáng - lúc đó tôi không muốn ăn cơm vì chỉ muốn ăn phở cho giống "người hà nội". Hôm sau là thi, sau khi làm thủ tục xong, hai cha con dẫn nhau đi thăm phố, nói là thăm chứ thật ra là đi cho quen đường để hôm sau không bị lạc. Sáng hôm đó suýt nữa thì tôi đến làm thủ tục muộn giờ do đường tắc - lần đầu tiên tôi được chứng kiến cảnh tắc đường như thế nào, giá như ở quê tôi thì làm gì có cảnh này, vui thật là vui. Kết thúc kỳ thi với bao nhiêu phấn khích, tôi làm bài không tốt lắm nên không được vui. Cảnh trong phòng thi cũng làm tôi hơi buồn một chút, chẳng phai ai cũng nghiêm túc cả, giám thị cũng như thí sinh...Việc quay cóp tôi tưởng không có xảy ra trong kỳ thi quan trọng này, nhưng vẫn có..có trường hợp có cả việc giám thị làm ngơ để cho thí sinh quay cóp. Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm đến tôi. Trả nhà trọ xong, hai cha con lại bôn tẩu trên chiếc Simson cũ để trở về, dọc đường vẫn cảnh náo nhiệt lúc đi. Giữa trưa hai cha con dừng ở thị xã phủ lý, vừa khát vừa mệt. Kêu ngay một ca beer để giải khát, mấy hồi đã đỡ mệt lại tiếp tục lên đường. Vừa đi được một quãng, không hiểu sao xe cứ ngả nghiêng bên nọ bên kia, tôi vỗ vai cha thì mới biết ông mệt quá và phần vì vừa có tí men bia nên ngủ quên...chết thật.. thế là cha con đổi chỗ cho nhau...ì ạch mãi thì cuối cùng cũng về được đến nhà - đấy là lần đầu tiên tôi biết đường xa, biết thủ đô là như thế nào, giờ kể lại mọi người trong nhà vẫn còn phì cười...hút chết...
Asin - 9.7.2006 7:17:02
Mọi việc cũng kết thúc tốt đẹp, TN mệt nhoài, sau khi kết thúc, được chiêu đãi 1 bữa cơm, mà mình thì ko nuốt nổi vì quá mệt. Nhưng sau đó cũng kéo nhau đi karaoke ( để thư giãn) đến xế chiều mới về đến nhà.
Cám ơn Asin đã chia sẻ một câu chuyện thật cảm động về sự hy sinh lặng thầm của người cha đối với con đi thi đại học...những niềm vui, cũng như những nỗi buồn, khó khăn, vất vả, những bỡ ngỡ, xen lẫn sự tò mò, thích thú của Asin trong những ngày lên Hà Nội đi thi Đại học 8 năm về trước. Những tâm sự đó cũng làm TN nhớ lại câu chuyện của mình khi đi thi đại học trước đây...Nhưng hơi khác một chút ở chỗ là TN đã từng biết & lên TP này, nơi mà TN dự thi đại học, tuy là mình cũng ít đi ra ngoài đường phố, nhưng do mẹ đã gửi gắm TN cho các Dì, Câu lo dùm, vì thế ko có ai đưa đón cả, do ba mẹ mình quá bận rộn..., nên TN một mình lều chõng lên nhà các Cậu, Dì tá túc để luyện và thi vào ĐH. Như thế là TN quá may mắn so với nhiều bạn khác rùi. Ko vất vả như cha con của Asin, nghe Asin kể thấy thương cha con Asin quá....Nhưng TN ghen tỵ với Asin đó khi thấy Asin được cha cưng quá hỉ? Thật là một ông bố tuyệt vời. TN lên thành phố ở nhà Dì ruột luyện thi gần một tháng trước khi thi. Mùa hè năm đó trong gia đình các Dì, Cậu có 4 đứa thi vào đại học ( kể cả mình), khi ấy là mùa hè, mà tự dưng cây mai trước nhà của Dì nở bông vàng rực rỡ trái mùa ( thế mới lạ), Dì của mình bảo chắc là điềm báo tất cả tụi con thi đậu vào đại học. . Quả thật năm đó cả 4 chị em TN đều đậu vào đại học. TN học sớm 1 năm, nên năm đó mới 17 tuổi , ( tuổi bẻ gãy sừng trâu) Sau khi luyện thi xong TN qua nhà người cậu ruột ở, để có mấy người anh con cậu đưa đón trong 3 buổi thi đại học. Cảm giác của TN khi vào phòng thi cũng hồi hộp vì thấy thầy cô xa lạ, nơi dự thi cũng lạ lẫm ( Bây giờ là Trường PTTH Trưng Vương, gần sở thú) Nhưng ấn tượng đối với mình cho đến tận bây giờ, là phòng thi rất yên ắng, trật tự, nghiêm túc. Có một kỷ niệm đến giờ TN còn nhớ là hôm cuối cùng dự thi về, ông anh vừa chở đến mình ngay (ngã 5) nhà Thờ Đức bà thì hú hồn vì súyt bị tông xe, chút nữa gãy chân mình, nhưng may mà ông anh kịp lách, nên ko sao, chỉ có sượt sau đuôi xe méo biển số xe, hai bên dừng xe lại, ông anh cự nự vài tiếng rùi đi, còn mình thì hồn vía lên mây. ...Sau đó ở lại chơi vài ngày rồi trở về quê chờ kết quả của kỳ thi.....
Đó là một vài kỷ niệm hồi đi thi đại học của mình đấy.....
TN-10.7.2006 18:42:20

TÂM SỰ CÙNG BẠN BÈ


"Ai đó" ơi,


Có những lúc mình cũng có tâm trạng như "ai đó", cảm thấy buồn và chán...vô cùng...nên mình rất hiểu.... và nhiều lúc cho đến bây giờ cũng ko biết tại sao mình vượt qua được nó để lấy quân bình trong cuộc sống...nhưng có lẽ những lúc đó mình cứ hay suy nghĩ tự an ủi mình thế này: "Ngó lên thì mình thua nhiều người, nhưng ngó xuống chắc có lẽ mình cũng vẫn còn may mắn hơn nhiều người khác...", nhiều người còn khổ hơn mình nữa... Nghĩ đến đó tự nhiên thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, và mình đã vượt qua được những nỗi buồn, chán lúc nào ko hay....
Xin gửi những tự sự của TCS qua bài viết dưới đây để chia sẻ với ai đó những nỗi buồn...Hy vọng "ai đó" sẽ vui nhé! Mỉm cười đi nào...
"Đêm Giao Thừa 1993 (1.1.1993)
Tôi có bao nhiêu tuổi thì tôi cũng có bấy nhiêu đêm giao thừa. Có Tết tây và Tết ta. Tờ lịch cuối cùng bóc ra và tự dưng thấy trơ trọi một nỗi buồn vu vơ. Nỗi buồn đó thuộc về lịch tây. Chờ thêm mấy mươi ngày nữa thì lại thêm một nỗi buồn ta. Nỗi buồn của một người thấy mùa xuân thuộc về kẻ khác. Nỗi buồn của kẻ không dám thốt lên hai tiếng tương lai.. Có những đêm nằm không ngủ được. Nghĩ đến tương lai thuộc về người khác mà lòng cứ rầu rầu. Vì sao phải vậy. Quy luật tự nhiên là cái quái gì vậy mà làm não nề những cõi lòng ham sống, thèm yêu cuộc đời. Yêu đời và cứ muốn tồn tại mãi đâu phải là một cái tội. Nếu là tội lỗi thì xưng tội, sám hối với ai. Cuộc đời sắm ra cái sự yêu thương nhức nhối này làm tình làm tội biết bao nhiêu thân phận con người. Yêu cuộc đời và muốn ở lại mãi mãi. Vì sao không cho ở lại. Trái đất quá chật và vì vậy phải có kẻ ở người đi. Buồn lắm mà không thể than phiền với ai cả. Ðêm giao thừa dù tây dù ta tôi vẫn luôn luôn một mình một cõi. Số phận vẫn thường hay hậu hĩ với kẻ này mà lại bạc đãi kẻ kia. Có rất nhiều bạn bè thân hữu chứng nhân cứ thấy mỗi lần vào dịp lễ là tôi lại một mình một cõi. Ðành vậy biết làm sao - Người ta có thể vui chơi, đàn đúm, quây quần một đời nhưng vẫn cứ lạc loài lẻ loi một chốc. Một chốc mà là tất cả. Cái sát na nhỏ bé của thời gian đôi khi cũng quy định cả đời người. Một người mẹ bỏ đi. Một người tình bỏ đi cũng nằm trong cái sát na đó. Ðừng than thân trách phận. Ðời không có lỗi với ai, chỉ có ta có lỗi với đời. Ðêm giao thừa không có người yêu thì buồn lắm nhưng cũng không vì thế mà chết được. Những lễ lạc đi qua đời người mà thiếu vắng hồng nhan thì vẫn có thể vui nhưng là một niềm vui không trọn. Như một khúc hát dở dang. Symphonie inacheveé. Một mùa thu không có lá vàng. Một mùa hè không có nắng. Một đêm đông không giá rét. Ðêm giao thừa ngồi một mình và hát : "Ðừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuyệt vọng Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông..." Ðừng tuyệt vọng vì cuộc đời hồn nhiên đôn hậu vẫn luôn luôn cho ta những ngày vui khác. Những ngày vui của đời thì thênh thang vô tận. Hết cuộc tuyệt vọng này đến một cuộc tuyệt vọng khác biết đâu cũng là một niềm vui. Một niềm vui dù không có thật thì cũng đủ an ủi trong phút chốc. Cuộc sống là một niềm an ủi vô bờ. Cuộc sống chỉ cho ta mà không cần lấy bớt đi. Cuộc sống cho ta tất cả và mỉm cười khi thấy ta dại dột. Con người sinh ra vốn bất toàn và để làm những điều lầm lỗi. Nó đẹp vì bất toàn. Nó đáng yêu vì nó luôn luôn lầm lỗi. Vậy thì cứ yêu mà đừng tuyệt vọng. Hết cuộc tình này sẽ có một cuộc tình khác. Không có ai lang chạ. Không có ai phản bội ai. Có thứ tình này có thứ tình nọ. Có tội lỗi và có thiên thần. Ðừng khen chê, bôi bác, thẩm định. Ðược yêu hay bị từ chối cũng là số phận của đời. Mà đời thì rộng quá không yêu được chốn này thì yêu nơi khác. Còn yêu thì còn sống. Còn được yêu thì còn sống dài lâu. Không bao giờ có điều gì tuyệt đối. Và như thế phải có một đêm giao thừa nào đó phải có người yêu. Có những đêm không phải giao thừa mà vẫn có người yêu. Những đêm như thế ta cứ xem như là đêm giao thừa vậy.
Trịnh Công Sơn

VIẾT VỀ MẸ



Mẹ yêu quý!!


Nghe bài hát “Lòng mẹ” của Y Vân, lòng con không khỏi bùi ngùi xúc động, bên tai con vẫn văng vẳng bài hát với lời hát thiết tha, ngọt ngào...Từng ca từ của lời ca đã rót vào tâm hồn con, giờ đây càng làm cho con nghĩ đến mẹ nhiều hơn và con càng thấy yêu thương mẹ hơn bao giờ hết….
Xin cho con được chép lời bài hát này để tặng người mẹ tuyệt vời nhất trên đời của con. Bài ca đã ngợi ca về tấm lòng của những bà mẹ, trong đó có người mẹ yêu dấu của con. Mẹ là vầng thái dương soi đời con vững bước…Tất cả những ngôn từ đẹp nhất con xin dành cho mẹ…. Lúc này đây con chưa thể viết được gì nữa, con cầu mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với mẹ, con đang rất lo lắng cho mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm
…. ::: Y Vân :::
"Lòng Mẹ
I. Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào,
Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.
Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu.
Tình Mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ.
Lời ru man mác êm như sáo diều dật dờ.
Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ.
Thương con thao thức bao đêm trường,
Con đà yên giấc Mẹ hiền vui sướng biết bao.
Thương con khuya sớm bao tháng ngày.
Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn.
Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền.
Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền.
Ngày đêm sớm tối vui cùng con nhỏ một niềm.
Tiếng ru êm đềm mẹ hiền năm tháng triền miên.
II. Lòng Mẹ chan chứa trên bao xóm làng gần xa.
Tình Mẹ dâng tới trăng ngàn đứng lặng để nghe,
Lời ru xao xuyến núi đồi suối rừng rặng tre.
Sóng ven Thái Bình im lìm khi tiếng Mẹ ru.
Một lòng nuôi nấng vỗ về những ngày còn thơ.
Một tình thương mến êm như tiếng đàn lời ca.
Mẹ hiền sớm tối khuyên nhủ bao lời mặn mà.
Khắc ghi bên lòng con trẻ muôn bước đường xa.
Thương con Mẹ hát câu êm đềm,
Ru lòng thơ ấu quản gì khi thức trắng đêm.
Bao năm nước mắt như suối nguồn.
Chảy vào tim con mái tóc trót đành đẫm sương.
Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu.
Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu.
Dù cho phai nắng nhưng lòng thương chẳng lạt mầu.
Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu."
TN- 20.6.2006 22:19:34
Ba mẹ là thần tượng của tôi trong cuộc sống.... Một người cha mẫu mực, hết lòng yêu thương các con. Một người mẹ bản lĩnh, nghị lực, chịu thương chịu khó, tảo tần, nét đẹp dịu dàng, thùy mị, đoan trang, giọng nói nhỏ nhẹ, êm ái, hết lòng thương yêu chăm chút cho các con ....
Ba mẹ là tấm gương sáng để chúng tôi noi theo....tôi quả thật là một người con may mắn hạnh phúc khi đã được sống trong một gia đình có cha mẹ hạnh phúc, hòa thuận, thương yêu nhau hết mực...
Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm của một gia đình hạnh phúc cứ hiện về trong ký ức của tôi... Tôi hình như được thừa hưởng những tố chất của mẹ tôi nhiều hơn.... Ba mẹ ơi, con gái bé bỏng ngày nào của ba mẹ giờ đã lớn khôn...Trong cuộc sống, con luôn nghe lời ba mẹ và cho đến giờ phút này, chắc có lẽ ba mẹ đã hài lòng về con... Tôi cũng không thể tưởng tượng nổi tôi sẽ bị shock như thế nào khi cha mẹ tôi một ngày nào đó sẽ rời xa chúng tôi... theo quy luật của " Sinh- lão - Bệnh - Tử"... Đó chắc chắn sẽ là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời của tôi...Tôi cầu mong cho ngày ấy đừng đến... Để tôi vẫn được sống trong vòng tay thương yêu của ba mẹ như thuở nào....
TN -21.6.2006 - 23:08:19
Tỷ yêu quý ơi! Tỷ làm muội nhớ tới lời nhân vật chính trong "Papilon - giang hồ tung cánh" rằng, dù ở tuổi nào, khi mất cha mẹ, người ta vẫn mồ côi.
MHL -21.6.2006 - 23:26:31
Công cha như núi thái sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra Cha mẹ già, thì cũng một ngày nào đó sẽ theo định luật của tạo hóa, cũng sẽ rời xa ta mà thôi, cho nên Làm con chữ hiếu làm đầu Thờ cha kính mẹ, nhớ hoài từ thân Dù cha mẹ có qua đời, thì chúng ta chắc chắn cũng vẫn nhớ mãi trong đời. Cho nên sao phải đợi đến lúc cha mẹ mất, mình mới ngồi thương tiếc, mà khg phải làm sao cho tròn đạo làm con , trả hiếu công sanh dưỡng của Cha mẹ lúc còn bên ta Như Ct.Ly, Mẹ mất đã hơn 25 năm rồi Cha mới mất chưa đầy 7 tháng, nhưng lòng vẫn nhớ mãi cha mình, và đôi khi thấy hối hận, sao khg biết được ngày này, cố gắng làm cho cha mình vui lòng hơn Sanh, Tử ai biết được mà ngờ, một ngày làm cho cha giận là Ct.Ly thấy hối hận lắm, Cho nên TN sẽ khg ân hận, nếu TN đã làm cái gì đó cho Cha Mẹ vui lòng, đó cũng là một cách trả hiếu cho song thân vậy
Ct.Ly - 21.6.2006 23:27:51
Vâng, TN nghĩ... những gì cha mẹ đã hy sinh cho con cái... chắc có lẽ chẳng bao giờ con cái có thể trả hết được...đó là những suy nghĩ và cảm nhận của TN.... Dù có làm cho cha mẹ vui lòng, thì TN cũng cảm thấy chưa đủ những gì mà mình mong muốn...., vì thế TN đã viết lên để chia sẻ một chút những suy tư của bản thân trong nhatkyonline mà thui... TN xin được chia buồn với tỷ Ct.ly nhé, dù lời chia buồn này có hơi muộn màng, nhờ qua những dòng tâm sự của tỷ mà chialy mới biết được. Vậy là tỷ Ct.ly đã trải qua những giây phút đớn đau đó 2 lần trong cuộc đời rồi...chắc có lẽ giờ đây tỷ thấm thía hơn ai hết... Rất cám ơn tỷ Ct.ly đã chia sẻ với TN về công ơn & tình mẹ cha....để những ai đang còn mẹ cha hãy biết nâng niu quý trọng những giây phút đang ở bên cha mẹ...Hãy luôn là những người con hiếu thảo, để đến khi cha mẹ không còn trên cõi đời này nữa thì chúng ta không có điều gì phải ân hận cả...
TN - 22.6.2006 - 0:27:48

TÌNH RƠI - VỀ LÀM CHI



TÌNH RƠI

Mưa đêm tuôn xối xả
Ngập tràn cả không gian
Hai mảnh đời hối hả
Lang thang cùng tháng năm

Nhìn mưa lòng lạnh lẽo
Nỗi buồn đau cùng tận
Có bao giờ hối hận
Tình trôi theo lận đận

Anh ơi! anh có thấu
Gieo sầu muộn trong nhau
Để con tim khổ đau
Thổn thức và nát nhàu

Phương trời nào mơ ước
Để tình sao lỡ bước
Ôm sầu mộng thẳm sâu
Mối tình ta rơi mau….

TN – 25/10/2006 12:48:00



VỀ LÀM CHI

Về làm chi
Cho mây đùa với gió
Gió đi hoang và mây cũng lang thang

Về làm chi
Cho dập dìu con sóng
Sóng xô bờ, bờ mòn mỏi khát khao

Về làm chi
Cho tàn hương đồng nội
Hương đã bay còn vương vấn tóc ai

Về làm chi
Giọt thời gian đọng lại
Xa em rồi lòng vẫn thấy xót xa .

Thiên Nga

BÀN LUẬN VỀ DANH LỢI VÀ TÌNH YÊU

Xin chào!
Cho hòn đá "đang lăn một mình" này tham gia 1 chút nha! Mình chỉ muốn tặng hai bạn 1 câu thôi, câu này mình rất thích : " Danh lợi của một người thì dễ tìm, còn người mình yêu thì khó tìm". Nếu được hãy cố gắng giữ lấy những gì mình đang có! Good luck!
Rolling alone.
14.6.2006 0:02:35
Chào bạn hòn đá đang lăn một mình,
Cám ơn bạn đã ghé thăm và gửi lại lời nhắn nhủ trên. Hổng biết người mình yêu khó tìm hơn hay người yêu mình khó tìm hơn hỉ...Theo mình nghĩ thời đại bây giờ tìm danh lợi đúng nghĩa cũng không hẳn dễ đâu, phải đỏ con mắt đó bạn, cũng hổng dễ đâu nhé ( trừ những người tìm danh lợi đi bằng 2 đầu gối...thì dễ à)...
Rất cám ơn bạn cho tôi một lời khuyên... sẽ cố giữ chặt những gì mình đang có...Tôi hổng biết mình có thuộc dạng người đa sầu đa cảm ko nhỉ...nhưng tôi ko bao giờ cảm thấy mình cô độc...Bên cạnh tôi rất nhiều bạn tốt..., tôi luôn cảm thấy mình hạnh phúc về điều đó....
TN-14.6.2006 21:59:37
Chào TN!
Người mình yêu trong câu của mình bao gồm cả người yêu mình và người mình yêu trong suy nghĩ của bạn đấy! Còn về vấn đề danh lợi thì có lẽ mình và bạn, mỗi người có một quan điểm khác nhau, nhưng chắc chắn không phải là danh lợi của những người đi tìm danh lợi bằng 2 đầu gối rồi! Mình chỉ khuyên bạn cố gắng giữ lấy những gì mình đang có chứ không phải là cố giữ chặt, đừng lầm lẫn nha! Mừng cho bạn có những người bạn tốt bên cạnh! Hy vọng có cơ hội trao đổi với bạn nhiều hơn!
Good luck!
Rolling alone-
14.6.2006 22:12:22
Nói chung theo TN thì cả hai thứ đó đều khó tìm cả.... Danh lợi và tình yêu trong một giai đoạn nào đó của cuộc đời thì có lúc quan trọng như nhau, không thể so sánh được.... Chỉ có điều dù chúng ta có nỗ lực để đạt danh lợi cao bao nhiêu đi nữa, nhưng nơi dừng chân cuối cùng của chúng ta cũng vẫn là mái ấm gia đình sau này..... Chính vì lẽ đó, chúng ta cần tìm người yêu mình mà mình cũng yêu họ là lý tưởng nhất để đạt được hạnh phúc trong cuộc sống sau này. Rất cám ơn những lời gửi gắm của bạn. Hôm nay TN định viết tiếp... mà đã khuya quá rồi ( hơn 1giờ sáng rồi còn gì), thôi đành hẹn lại lúc khác vậy.....
TN -
17.6.2006 0:52:30
Danh lợi khó tìm, Tình yêu khó kiếm. Có cái danh thực - Danh phù kỳ thực và cái danh hão - hư danh. Vẫn biết rằng sống ở đời, đôi khi không thể tự khống chế bản thân"Thân bất vô kỷ", trong vòng xoáy nghiệt ngã của dòng đời, con người ta phải bon chen, lặn ngụp, chà đạp lên những thứ khác để tìm cho mình con đường sống. Sống là tranh đấu - là phá vỡ những mối quan hệ phức tạp bằng cách xây dựng những mối quan hệ phức tạp khác nó. Lúc còn trẻ thơ, vô tư lự, chỉ biết ăn, ngủ học hành - ấy là ngoan ngoãn vậy. Lớn thêm chút nữa còn phải lo chuyện này chuyện nọ - giúp cha mẹ việc nhà - trông em, quét nhà rửa chén - học hành thi cử. Thêm chút nữa lại phải quản chuyện con tim - mộng về một ngôi nhà mới - sự nghiệp - công danh. Khi đã thoát li ra khỏi căn nhà bao năm sống gắn bó - ấy là lúc trưởng thành lại bon chen kiếm sống, nào cơm áo gạo tiền, nào thắt lưng buộc bụng - lúc no đói - khi buồn vui. Có danh ắt phải có công, có công ắt phải có lộc - vậy ai mà thoát ra được cái vòng xoáy định mệnh này?. Nói vậy chẳng phải cái vòng công danh lợi lộc này bó buộc người ta mãi được, và cũng chẳng có một quy chuẩn nào cho tất cả những thứ đó. Lúc còn trẻ, ai trong mỗi chúng ta ở đây chẳng muốn mình sẽ có nhiều bạn bè tốt, công việc tốt, mức lương tốt, cuộc sống tốt - ấy là muốn có công danh lợi lộc vậy. Tuy mỗi người có một định hướng khác nhau, song cái đích đến lại hoàn toàn như nhau, tuy khởi phát mục đích giống nhau nhưng con đường và thành quả (hậu quả) lại không giống nhau - Có người thành danh (Tốt) thì được tất cả, nào quyền - thế - địa vị - tài sản, có người thì lại thân bại - danh liệt vì lầm đường lạc lối. Chính vì vậy, dù muốn dù không cái vòng danh lợi vẫn luôn luôn chi phối đời sống con người. Khi đã ở cái tuổi có thể nhận định được thế nào là tốt - xấu, hay - dở, con người ta mới lại suy nghẫm nhiều đến con đường mà mình đã đi qua - đã đạp lên bao nhiêu sự việc, gạt bỏ bao nhiêu suy nghĩ để đi đến đích là "Ngày hôm nay". Vậy cái được - mất dẫu là không phải lúc nào cũng dễ chịu, xong được mất là lẽ thường tình - chấp nhận và vượt qua nó mới là cái "Đích đích thực".
Chị à, dẫu bao năm đã qua, dẫu thăng trầm biến đổi - chị hãy vui lên - tự tin vào nghị lực của chính mình. Tâm sự của chị, hoài niệm của chị sẽ cùng chị tiếp bước những con đường mới.
Chúc chị vui vẻ, an lành, hạnh phúc.
Asin-17.6.2006 1:43:08
Asin ! Những lời Asin nói rất đúng…, biết là như thế, … nhưng đôi khi cũng muốn “ Ngược thời gian trở về quá khứ”..để được sống lại với kỷ niệm, để được ôn lại những buồn vui trong cuộc sống đã qua…để được nhấp lại vị ngọt ngào thủơ trước….tất cả những gì đã trải qua dù tươi đẹp hay là kết cục buồn cũng đã trôi vào dĩ vãng …Nhưng dù sao nó cũng là một phần trong cuộc sống mỗi con người…. Nó là những hành trang, những kinh nghiệm để bước tới hiện tại và tương lai, … Quá khứ - Hiện tại – tương lai của một đời người luôn hòa quyện với nhau trong một thể thống nhất không thể tách rời. Rất cám ơn những lời trao đổi, chia sẻ, động viên, khích lệ của Asin.
TN xin chia sẻ thêm một vài suy nghĩ của mình về danh lợi & tình yêu: Nói chung danh lợi và tình yêu là cái mà nhiều người mơ ước & theo đuổi để đạt được cao nhất trong cuộc sống của mình, mơ ước đó cũng chính đáng thôi.
Thành công đến với mỗi người ngoài năng lực, nghị lực, nỗ lực của bản thân, cũng còn tùy thuộc vào “ Thiên thời, địa lợi, nhân hòa” … Trên con đường chúng ta đang đi, mỗi người đều có mục đích để mà vươn tới…ai cũng mong sao mình phấn đấu để đạt được cả danh lợi và tình yêu….. Chỉ có điều chúng ta cần biết điểm dừng, biết bằng lòng với những gì mà chúng ta đang có…
Có những lúc, khi mà chúng ta đang đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết của số phận những con người…, nhất là khi bước chân vào bệnh viện…. thì mình lại bỗng nhận thấy tất cả mọi thứ ( danh lợi hay tình yêu) giờ đây chỉ là phù du trong bể mênh mông của vũ trụ, và trong cuộc đời ngắn ngủi của số phận con người…Điều cuối cùng mà mình nhận ra: của cải lớn nhất của đời người chính là sức khỏe của mình.
Có một câu chuyện cổ kể rằng: có một người ham mê của cải hơn mạng sống, anh ta lạc vào một núi vàng... Lúc đầu anh ta cảm thấy sung sướng tột cùng vì lấy được nhiều vàng bạc châu báu, nhưng rồi sau đó anh ta bi lạc trong núi vàng và bỏ xác lại tại đó….
Có thể nói rằng, điều cuối cùng của con người chính là sức khỏe - cái quý báu nhất, và cũng là của cải lớn nhất của đời người. Nếu ta không hiểu được điều này thì bất kể danh lợi gì, ham muốn gì,... cũng đều trở nên vô nghĩa…
TN - 20.6.2006 22:12:40

Uh , dv đồng ý với TN á....:) hihihi Khi con người mình không có cái này, thì mình ham muốn cái khác...đó là bản chất tự nhiên....người ta cũng gọi là tham...nhưng thiệt ra cũng chẳng tham gì mấy, tại tò mò, tại.....v.v..thôi, chỉ tham là khi mình không biết kiềm chế lòng mình lại...., hoặc vượt quá nhân nghĩa của đời mà đoạt những thứ thuộc không của mình....đó thì là tham, nhưng còn nếu...dùng sức của mình mà vương tới..., dùng cái hiểu biết của mình mà đạt nguyện vọng thì....cái đó là một điều hay thôi... Và dv cũng nghĩ như bạn vậy á TN,..sức khoẻ là quan trọng nhất...., những ngày nằm bịnh mới thèm được đi đứng khoẻ mạnh như ngày không bịnh vô cùng..., và một khi mình kiệt sức, mệt mỏi, chán nản...thì tình yêu của người bên cạnh là niềm an ủi nhất á...chứ tiền bạc, địa vị không an ủi được mình đâu...
Còn những kỷ niệm đẹp thì tại sao lại không nhớ tới chứ...., phải nhớ , và nhớ mãi....Những tình yêu đi qua, những phút giây thương mến, có thể nó sẽ mang đến cho cuộc sống hiện tại của mình một nụ cười khi nhớ lại..., nó cũng như những bình hoa trang trí cho căn phòng mình rực rỡ hẳn lên...nên...kỷ niệm...là cái mà dv không thể bỏ lại sau lưng của mình được....
Con người ai không trải qua những đau thương, vì nếu không cuộc đời sẽ nhàm chán đi mất...mình phải biết khóc, để quí những nụ cười, phải cảm cái bất hạnh để hiểu thế nào là hạnh phúc....cho nên hễ có một điều gì đó không như ý xảy ra, dv luôn cố gắng coi đó là một thử thách, một bài học...của cuộc đời....Buồn thì vẫn buồn, khổ thì vẫn than, nhưng không có nghĩa là trách đời, trách người hay....lùi bước....sống...mình vẫn sống đó chứ...!
Và dv luôn không tin bất hạnh sẽ có hoài....., ít ra...những ngày giông bão nhất thì khi qua bầu trời rồi sẽ rất đẹp.... (Đôi dòng cho bạn nhé TN..:)
Chúc bạn luôn vui!
Diên Vỹ

NHẬT KÝ ONLINE - TRÔI THEO DÒNG ĐỜI


Cuộc đời có nhiều chuyện sao ta dễ quên đi..., để tìm sự thanh thản trong cuộc sống. Nhưng có khi chỉ có một chuyện cứ làm ta nhớ mãi ko nguôi. Đôi khi ta cố quên thì lại càng nhớ...Hạnh phúc là thật hay là ảo ảnh??
Hạnh phúc là gì? Chỉ hai chữ ấy thôi biết bao điều để nói...Cuộc sống con người cứ đan xen giữa hạnh phúc và đau khổ, ngọt bùi & cay đắng..... Nhưng hình như hạnh phúc làm người ta thường dễ quên đi hơn, còn đau khổ thì như vết thương nhức nhối làm người ta nhớ đến nó nhiều hơn...có một nhà văn hào đã nói " Có đau khổ nào bằng trong đắng cay nhớ về hạnh phúc"...
Vâng khi người ta ở sự tột cùng của nỗi đau thì người ta thường nhớ về kỷ niệm, người ta nuối tiếc khi hạnh phúc vuột khỏi tay mình...Và khi người ta đang sống hạnh phúc ngày hôm nay thì người ta cũng ko quên những nỗi đau đã trải qua trong cuộc sống của ngày hôm qua...tại sao ta sống mà cứ phải suy nghĩ...? Có phải tại ta đa đoan??
Có câu châm ngôn nói rằng: " Một cuộc sống vô tư vô lự thì chỉ là tồn tại chứ ko phải là sống"... Ta vẫn sống với bao nỗi niềm ngổn ngang.... cuộc đời này ko có gì trọn vẹn cả, ta được cái này thì trời phải làm cho ta mất thư khác và ngược lại...Dù trong cuộc sống này còn lắm sự bon chen, nhỏ nhen, ích kỷ....nhưng ta vẫn tin rằng ở bên ta vẫn còn nhiều người tốt..." Khi người tốt trách ta, lòng ta buồn vô hạn. Khi kẻ xấu chửi ta, ta chỉ cười kiêu hãnh" và tôi vẫn tâm đắc mãi với một câu châm ngôn mà nó gần như là định hướng cho tôi trong suốt cuộc đời của mình đó là: " Địa vị ư? - sẽ mất Tiền tài ư? - sẽ hết Hoa đẹp ư?- sẽ tàn Chỉ có lòng người sống mãi với thời gian"

Rồi tất cả cũng sẽ trở về cát bụi... điều quan trọng là ta đã sống ra sao và đã làm được gì cho người khác....
TN- 11.6.2006 12:59:50

Thứ Ba, tháng 10 24, 2006

MẸ TÔI, NGƯỜI MẸ TUYỆT VỜI


Thu Hà Nội se se lạnh, những con phổ nhỏ còn đang chìm trong giấc ngủ dài, chưa kịp trở mình vươn dậy vào buổi sáng ban mai…..Những mái nhà, hàng cây còn chìm trong bóng tối nhá nhem, giọt sương còn đọng trên những lá cây, những chồi non còn chưa kịp thức giấc….Bóng Mẹ tôi cùng với chiếc xe đã lăn nhanh trên phố vắng, lao vút đi về hướng phía cầu LB, qua bên kia cầu ở thị trấn GL nhỏ bé, ngôi trường cấp 3 mà Mẹ đang làm thủ lĩnh ở đó, đang chờ đón Mẹ mỗi ngày với bao công việc bề bộn để kịp đón các em học sinh vào lớp….

Hình bóng của Mẹ đã in đậm vào trong ký ức của tôi từ thửơ ấu thơ. Hình ảnh của một người Mẹ một thời là hoa khôi một vùng, dịu dàng, tảo tần, chịu thương chịu khó, thương yêu chăm sóc chu đáo cho chồng, con, giỏi giang trong quán xuyến việc nhà; nhưng cũng đầy bản lĩnh, nghị lực, uy tín trong công việc quản lý ở trường học phổ thông trung học, một ngôi trường với khuôn viên rộng lớn vài hec ta, lớn nhất Thị Trấn GL……. Hình dáng Mẹ mảnh khảnh, dong dỏng cao, gương mặt đẹp, phúc hậu & giọng nói dịu dàng, trái tim quả cảm, cả cuộc đời Mẹ vì học sinh thân yêu, đã là một tấm gương soi đời tôi vững bước.
Từ sáng sớm, trước khi đến trường ở cách xa Hà Nội mười mấy cây số, Mẹ đã thức dậy từ rất sớm lo đồ ăn sáng cho chị em tôi, khi là bánh mì ba tê, … hoặc khi là nồi cháo nóng…để sẵn cho chị em tôi ăn sáng khi thức dậy. Sau đó Mẹ ghi vài chữ dặn dò mấy chị em ở nhà và xách xe đi làm việc từ tờ mờ sáng cho kịp giờ học sinh vào lớp học. Mẹ ở trường để lo công việc chung cả ngày, Mẹ chỉ trở về nhà khi mặt trời đã lặn, màn đêm đã buông phủ lối đi, khi thành phố đã lên đèn. Một mình Mẹ đã phải vất vả lo toan, hy sinh cho mấy chị em tôi ăn học, và lo quản lý ngôi trường đó, trong khi bên cạnh Mẹ không có Cha tôi, vì Cha tôi luôn phải công tác xa nhà, một thời gian dài Ông đi làm ĐSQ Việt Nam tại một nước ở Đông Âu. Bên cạnh Mẹ cũng không có Ông Bà nội ngoại vì ông bà của tôi mất sớm hoặc ở xa….
Chị em tôi đã ý thức được điều đó ngay từ khi còn nhỏ, nên đã rất tự giác và tự lực từ sinh hoạt , học tập và phụ Mẹ lo cho cái gia đình bé nhỏ của mình và vì thế mấy Mẹ con sống với nhau tuy thiếu vắng Cha, nhưng luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Chị em tôi đã được Mẹ giáo dục ý thức tự lực tự cường từ nhỏ là như thế. Nên nhờ vậy mà khi lớn lên chúng tôi đã biết tự nỗ lực phấn đấu đi lên bằng chính đôi chân của mình và thành đạt cho đến ngày hôm nay.
Hồi đó, năm tôi học lớp 7, có thời kỳ tôi bị ốm nặng, căn bệnh viêm cầu thận cấp tính, tự dưng làm toàn thân tôi bị phù, tưởng mình mập ra, tôi mới nói “ Mẹ ơi, sao con mập ra, không mặc vừa quần áo nữa” thì Mẹ tôi mới giật mình và ngay ngày hôm sau Mẹ chở tôi tới bệnh viện làm các xét nghiệm, khi ấy Mẹ mới biết tôi đang bị viêm cầu thận cấp tính rất nặng, nếu để chậm một chút là sẽ không qua khỏi. Bác sĩ khuyên tôi phải nghỉ học 1 năm để điều trị bệnh… Tôi đã khóc rất nhiều vì tôi rất say mê học tập…biết nỗi khát khao trong tôi quá lớn lao là được đến trường học, mẹ đã an ủi tôi và chọn giải pháp vừa cho tôi tiếp tục đi học vừa điều trị ngoại trú tại nhà với 1 bác sĩ riêng luôn túc trực để chăm sóc và tiêm chích thuốc hàng ngày. Sáng chị ruột đưa tôi đi học, trưa đón về, về nhà mẹ chăm sóc tôi từng miếng ăn giấc ngủ, có những lúc mệt vừa học bài vừa ngủ thiếp đi, nửa đêm 1, 2 giờ sáng bỗng giật mình, tôi vẫn thấy mẹ thức cặm cụi lau từng vết thương trên người tôi, cắt từng móng tay, móng chân của tôi…..cứ thế ròng rã gần một năm trời…tôi phải ăn nhạt, phải vật vã với cơn bệnh vừa điều trị và vừa đi học đều đặn…Cuối cùng với sự thương yêu chăm sóc của gia đình, của bác sĩ, sự giúp đỡ của thầy cô, bạn bè, tôi đã vượt qua khỏi cơn bạo bệnh và không gián đọan việc học hành. Đó là kỷ niệm sâu sắc nhất trong cuộc đời tôi mà không thể nào quên về hình ảnh của Mẹ tôi.
Mẹ tôi, một người Mẹ tuyệt vời luôn là tấm gương sáng để tôi noi theo. Suốt cuộc đời tôi không biết đến bao giờ mới đền đáp được công ơn của Mẹ. Xin cho con được dâng tặng Mẹ một bông hồng tươi thắm nhân ngày 20/10, để tỏ lòng thương yêu và biết ơn vô bờ bến của một đứa con dù đã trưởng thành nhưng vẫn cảm thấy nhỏ nhoi khi đứng trước mặt Mẹ, Mẹ nhé. Xin cầu chúc cho Mẹ luôn vui, khỏe và sống mãi mãi với chúng con….
Hà nội lại đang vào thu, hôm nay tôi trở lại đây, đi trên những con phố đã từng in dấu chân của Mẹ, của tôi… và hồi tưởng về những năm tháng không thể nào quên - một thời đẹp đẽ đã in đậm trong ký ức của tôi cho đến tận bây giờ….
TN-19/10/2006

NHẬT KÝ ONLINE - 30/06/2006 - 13:42:30

Những tự sự của TCS về tình yêu, về cuộc sống, về những được và mất trong cuộc đời của mỗi con người....càng đọc càng cảm thấy thấm thía. Có lúc ta tưởng ta có tất cả, mà có lúc ta thấy mọi thứ ko có gì nữa trong phần số ngắn ngủi của đời người:
"Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên"
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu cũng không giữ được người mình yêu… Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã dự cảm trước số mệnh của mình như vậy trong những dòng ông viết dưới đây.
Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình
Trịnh Công Sơn
Càng sống nhiều người ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm này hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây 4 năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: “Má đi chơi một chút nghe!”. Thế rồi một giờ sau tôi được điện thọai báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà một người bạn. Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm. Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì có người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề. Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi. Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng một bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung… Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ được đời người. Cuối cùng thì tình yêu cũng không giữ được người mình yêu…"

NHẬT KÝONLINE - 29/6/2006 - 17:11:37

Tôi rất thích những triết lý sống và yêu…. thể hiện trong ca từ ở những bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn,... cũng như trong những bài viết dưới dạng tự sự của chính TCS. Hình như tôi đã bắt gặp một sự đồng cảm sâu sắc ở những điều ông đã nghĩ và viết lên bằng nhạc hay bằng lời ca, lời văn…Đây cũng là triết lý của ông về tình yêu mà tôi cảm thấy rất tâm đắc:


"Cuộc sống không thể thiếu tình yêu

Trịnh Công Sơn

Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu. Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu. Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù. Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì. Có người đã nói như vậy. Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu".

Thứ Hai, tháng 10 23, 2006

BẤT CHỢT


Bất chợt...


Gặp nhau tình cờ
Gởi lại nỗi nhớ

Thu sang
Cõi lòng sâu thẳm
Mắt nhìn đăm đăm

Gót chân đời ai
Ra đi quay quắt...

Trái tim quặn thắt
Tâm tư gói chặt

Về nhặt lại tôi
Tình yêu vô tội

Phận số chia phôi
Hai ngả đường đời.

(Star_Sun-Gửi lúc 05:43, 23/10/06)

HOA CÚC TRẮNG

Hoa cúc trắng

Tình đầu ngọt đắng
Còn lại hoang vắng
Riêng anh

Hoa cúc trằng
Cười nhạo nắng
rớt rơi
U buồn.

Tặng em đó
cả trời hoa cúc trắng
Hoa quanh ta
Quanh em
Niềm riêng giấu kín.

Xin em hãy cười.

(ngọc _nam)


Hoa cúc trắng

Nở nụ cười e ấp

Như cô gái xuân thì

Vươn dậy trong bình mình

Giọt sương mai lung linh
Ôi màu hoa tinh khiết

Như tình em trắng trong

Thánh thiện và trinh tiết

Anh đam mê không rời
Bão về quất tả tơi

Cánh hoa mềm tan tác

Ôi bông hoa bé nhỏ

Mênh mông giữa cuộc đời
Anh nâng niu một thời

Bông hoa màu tinh khiết

Vấn vương mãi hồn tôi

Cả một trời tiếc nuối
Muốn giữ mãi

Riêng mình
Hoa cúc trắng

trong anh…

Gửi lúc 13:22, 21/10/06

Star_Sun,




GÓT CHÂN ĐỜI LẠC BƯỚC


Em quay bước đi

Mình anh ở lại

Tim thắt
Nghẹt thở
Im lặng
Chua xót

Không gian vỡ òa
Nỗi đau thẳm sâu
Một mình cô đơn
Ngồi nhặt nỗi buồn

Đếm thời gian trôi
Tâm tư héo hon
Tình mình vụn vỡ…
Gót chân bơ vơ

Ảo ảnh, hư vô
Mong manh, ẩn hiện
Đường tình ở đâu?
Gót chân đời lạc bước…

(Star_Sun)

NỖI NHỚ HÀ NỘI


Hà Nội – thu giăng khắp phố phường

Thủ đô, trái tim hồng quê hương
Nghe đâu đây bản hùng ca bất tận
Ru dạt dào một khúc hát thân thương

Ba đình vẫn hiên ngang sừng sững
Lăng Bác vẫn dòng người muôn thưở
Một cõi ta về lòng bỗng nở hoa
Bản tình ca trong triệu trái tim xa

Nhớ con đường xưa, cùng em chung bước
Hoa sữa thơm hương quyện bao mơ ước
Hà Nội - những hoài bão ở trong tôi
Xa Hà Nội - nỗi nhớ mãi không nguôi

Thiên Nga
Gửi lúc 13:40, 19/10/06

MÂY GIĂNG


Ngồi buồn nhìn ngắm sao rơi
Tình em tha thiết một thời vấn vương
Nhìn trời bỗng nhớ người thương
Hoàng lan tỏa ngát thơm hương tình đầy

Bỗng giông kéo phủ mây bay
Mây đen giăng kín lay lay tình sầu
Gió về gọi những ngọn lau
Tình ta với những niềm đau chôn vùi.

TN

KHÔNG ĐỀ


Trăng thanh rơi nhẹ ngoài sân
Nhìn trăng em cứ tần ngần nhớ anh
Nhớ anh nhìn ánh trăng thanh
Xa người xa cả mong manh tình sầu

Yêu anh một mối tình đầu
Yêu anh trong nỗi âu sầu vì ai
Giờ trăng khuất bóng thái lai
Còn đâu một áng mây bay trên đầu.

Thiên Nga

TRĂNG TRÒN VÀ HAO KHUYẾT


Trăng tròn rồi hao khuyết
Như tình mình đầy - vơi
Bên em, anh chờ đợi
Ta có nhau trong đời

Vòng xoáy nào nghiệt ngã
Xô chúng mình cách xa
Còn đâu ngày hoan ca
Trên đường đời hai ngả

Trăng tròn rồi trăng khuyết
Anh vội bước không em
Ánh trăng rơi êm đềm
Anh hiu quạnh trong đêm...

Thiên Nga

BẤT CHỢT CƠN MƯA


Giữa trưa bỗng thấy mưa rơi
Ngắm nhìn mưa thấy tả tơi cõi lòng
Em đi, anh vẫn ngóng trông
Mưa giăng phủ lối mênh mông tình buồn

Mưa đùa trước gió mưa tuôn
Anh ngồi lặng lẽ thả hồn theo mưa
Tưởng rằng lòng đã ngớt mưa
Bỗng tuôn ngập lối rơi mưa chốn này

Lòng anh tưởng đã an bày
Cơn mưa chợt đến trưa nay tim sầu

Thiên Nga

TRỐN TÌM


1.Tìm em như thể tìm chim
Chim bay cá lặn biết tìm nơi đâu?
Anh về phiền muội lo âu
Thời gian cũng đã trôi lâu lắm rồi

Tim anh thổn thức bồi hồi
Yêu chi cho lắm để rồi hư vô
Một mình một cõi bơ vơ
Ta đây, em đó mộng mơ rối lòng.

2.Gặp nhau ánh mắt, môi cười
Ban sơ ta vẫn à ơi cùng nàng
Hàng cây, con phố nắng mưa
Dấu chân kỷ niệm sao chưa phai mờ

Giờ đây em đã quên chờ
Quay lưng em đã thờ ơ tình này
Thôi thì đón ánh ban mai
Anh đi về phía không ai đón chờ

Con đường ngập nước mưa ngâu
Tâm tư giấu tận thẳm sâu cõi lòng
Như cuộc rượt đuổi ước mong
Ta đây, em đấy long đong trốn tìm.

Thiên Nga

NÀNG TIÊN MẮT LÉ


Có một nàng tiên mắt lé

Nhìn cuộc đời với hai chữ xẻ làm đôi
Mới hiểu tình đầu là hai tiếng xa xôi
Biết đắng cay biết mỗi người mỗi ngả.

Đừng rũ bỏ đôi cánh hồng ngạo nghễ
Nghĩ về mưa như giấc mộng xuân thì
Đời chưa hẳn toàn cay với đắng
Buồn và vui xen giữa tháng cùng ngày.

(Ngoc_nam)



HOÀNG TỬ MẮT XẾCH


Trong mơ em gặp anh - hoàng tử
Sống cung điện nguy nga thư thái
Ngày tháng ung dung và tự tại
Những buồn vui chẳng chia sẻ cùng ai

Một ngày kia chàng gặp nàng tiên lé
Chàng nhìn đời qua mắt xếch đăm đăm
Tưởng tim chàng hóa đá lạnh căm
Nào ngờ đâu trái tim hồng tan đá

Chàng -nàng gặp nhau âm thầm lặng lẽ
Biết làm sao khi đời hai ngã rẽ
Trái tim chàng như thủy tinh vụn vỡ
Tình ảo ảnh nên hóa kiếp bay xa...

( Star_Sun )

SAO BIỂN

Biển dập dìu con sóng
Như nuốt chửng không gian
Trôi theo giữa gian nan
Anh dìu em vượt sóng

Nước biển ùa mặn môi
Ngụp lặn giữa biển khơi
Hôn em trên bờ môi
Mênh mông tình khao khát

Ôi "sao tình" bát ngát
Hai mái đầu chụm lại
Bóng cả hai đổ dài
In trên cát lung linh

Sóng biển tung trắng xóa
Dạt dào khúc tình si
Sao biển nhỏ li ti
Ru tình ta mộng mị..
.

Thiên Nga

GIẤC MỘNG ĐÊM MƯA

Giấc mộng đêm mưa
Mưa ngâu ngập lối đi
Cho tình ai mộng mị
Chân trời xưa hé mở
Thổn thức cả giấc mơ

Mối tình xưa dang dở
Tiếng lòng ai lao xao
Một góc trời nho nhỏ
Rót tâm tư đợi chờ

Dìu nhau trên phố
chân hồng hoang sơ
Mưa giăng đầy khắp nẻo
Ru tình ta trong mơ…

Thiên Nga

ĐÂU CHỈ LÀ GIẤC MƠ

Anh không phải là giấc mơ đâu em !
Vẫn hiện hữu bên đời em... rất thật
Anh lau đêm ... bằng sương khuy thơm ngát
Thắp sao trời dịu lại nỗi buồn em

Anh không phải là giấc mơ đâu em !
Giọt thời gian buông mình rơi rất vội
Cho dẫu thế đâu có gì thay đổi
Vẫn là anh thôi ! ... những dấu yêu thuở nào !

Lau mắt đi em ! ... qua rồi giấc chiêm bao
Dựa vào vai anh ... trái tim hồng thôi khóc
Ngày mai đây ... khúc bình minh nảy lộc
Có anh bên đời ... đâu chỉ là giấc mơ


(kelangdu)

ANH


Anh phải chăng là giấc mơ?
Trong giấc mộng em mơ hồ bật khóc
Giật mình rã rời đầu óc
Không biết mình đang nửa khóc hay đau

Anh phải chăng là giấc mơ?
Ẩn hiện thực hư mộng ảo cuộc đời
Để có ngày em tiếc nuối
Đòi nhặt cho em chút tuổi ngày xưa.....

Thiên Nga

VIẾT CHO CHỊ BẠN TÔI


( Thân tặng chị NL nhân ngày sinh nhật)

Nhớ ngày nào bước chân chị bỡ ngỡ
Ngôi trường mới xa lạ trong trí nhớ
Mà bây giờ nó đã thành hơi thở
Một thời mình cùng góp sức chung vai

Những tháng ngày chị em mình tồn tại
Nỗi buồn chia, niềm vui cũng cho nhau
Những kỷ niệm theo tháng năm đầy sâu
Vẫn sống giữa trái tim nhau mãi mãi

Kỷ niệm đã qua không thể phôi pha
Ta luôn nhớ đến một thời yên ả
Lửa nhiệt tình đã thắp sáng đường đi
Rong ruổi mọi miền một thời chung bước

Nhưng có ai ngờ sự thế đổi thay
Để chị tôi ôm nỗi buồn tê tái
Bởi lòng người toán tính thẳm sâu
Ai có thể lấy thước đo lòng nhau

Tấm lòng chị tôi quá đỗi nhân hậu
Chị đã quên mình vì nỗi niềm chung
Lặng lẽ buồn và lặng lẽ ra đi
Để giữ lại một chút tình đã mất…..

Ôi ! chị tôi người chị bao dung
Tấm gương sáng để em soi trong đó
Dù thời gian có xóa nhòa tất cả
Xin dâng tặng chị dòng thơ NGỢI CA.

Thiên Nga




CẢM NHẬN ÂM NHẠC

ĐÁNH MẤT

http://nhacso.net/Music/Song/Tru-Tinh/2006/02/05F602F2/

Nhạc: Hoàng Hiệp
Thơ: Thanh Nguyên

Ngày xưa em như chiếc bóng
Chiếc bóng bên anh thầm lặng
Từ lâu em tan thành tia nắng
Gió thốc lên chỉ còn đám bụi mờ
Từ lâu em như là mây trắng
Gió cuốn mây về nơi chốn mịt mờ
Mười năm trôi qua, trôi qua
Anh như không ra đi
Không ra đi mà như người trở lại
Ướt đẫm tim anh, ướt đẫm tim anh
Nước mắt em chiều ấy
Dù rằng em, dấu mặt vào tay
Bỗng ngỡ ngàng đôi mắt đó chiều nay
Mười năm trôi qua, trôi qua
Anh như không ra đi
Không ra đi mà như người trở lại
Em vẫn thơ ngây, như lúc chia tay
Vẫn tươi xanh màu lá xưa anh hái
Một nhánh lan chưa kịp nở hoa
Lối hẹn xưa cỏ phố nhạt nhòa
Em trở lại hay thời gian trở lại
Hỡi cô bé thơ ngây ngày ấy
Hỡi đôi mắt năm xưa nhìn anh
Hỡi đôi môi với nụ cười lặng lẽ
Em đang nghĩ gì, đang nghĩ gì, đang nghĩ gì
Anh van em, van em nói ra đi
__________________

Anh không biết mình yêu em từ khi nào, chỉ biết rằng ngay từ giây phút đầu gặp em, anh đã bị tiếng sét ái tình cuốn hút như nam châm, bởi đôi mắt hơi buồn đen láy và tinh tú của em, nét thùy mị, hiền dịu và đoan trang, có phần e dè của một cô bé vừa tròn mười bảy tuổi.Từ đó hình ảnh của em cứ in sâu vào trong tâm trí của anh...Anh không dám thổ lộ tình yêu với em, chỉ lẳng lặng nhìn em, đi theo từng bước chân của em như một cái bóng thầm lặng, sau những giờ tan trường, hay trong các buổi sinh hoạt tập thể.....bởi em quá trinh nguyên và thánh thiện... Một năm đã trôi qua, cũng đến lúc hai trái tim đã bắt đầu gặp nhau ở cùng một tần số ...Anh cũng không hiểu sao mình lại yêu em đến thế, và em vì e ngại nên cũng không thổ lộ tình cảm cho gia đình và bạn bè biết. Em cũng yêu anh trong âm thầm, lặng lẽ....

Ngày xưa em như chiếc bóng
Chiếc bóng bên anh thầm lặng

Biết bao kỷ niệm của mối tình đầu mà ta đã trao cho nhau, dù anh biết em đã phải đau khổ vượt qua rào cản của gia đình em. Anh tin ở tình yêu của chúng ta dành cho nhau, luôn mơ đến viễn cảnh hạnh phúc, ngày anh bước chân lên bậc thang cuối cùng của lâu đài tình ái cùng em. Anh cứ ngỡ là mình sẽ đi được đến bến bờ hạnh phúc.Nhưng không, anh đã đánh mất em, đã đánh mất em thật rồi, trong một buổi tối đẹp trời giữa phồn hoa đô thị của Thành thố này....Ngày cuối cùng mình gặp nhau... Em chỉ im lặng không nói với anh một lời....Trông em có vẻ cứng cỏi và cương quyết lắm, dù anh hiểu rằng lòng em cũng đau đớn không kém gì anh. Còn anh khi ấy, mong gặp riêng em để được nói lời yêu thương và thể hiện tình cảm khát khao trong anh của bao ngày tháng phải xa em đầy nhung nhớ...Cũng vì thế mà anh đã có những cư xử không phải với em...Và em đã giận anh...Khi anh mời em vào nhà Cậu anh, em đã không vào và chỉ nói có một câu ngắn gọn: " Giữa em và anh đã không còn gì để nói nữa, chào anh em về". Em có biết không, anh đã khóc và nhìn hình ảnh của em lao vút đi trong màn đêm mà không ngờ đó là ngày ta xa nhau vĩnh viễn, ngày anh đã thật sự " Đánh mất" tình yêu của chúng mình...Anh không biết mình đang mơ hay đang mộng... Vì sự tự ái trong lòng của một thằng đàn ông trỗi dậy, vừa bị gia đình người yêu không chấp nhận, vừa là sự tự ti của thân phận một người quân nhân gia tài chỉ là một chiếc ba lô cóc, thi rớt vào đại học trước đó, và nay lại bị người yêu nói lời chia tay, nên anh đã ráng chịu đựng đớn đau, mà không quay lại tìm em để nói lời xin lỗi.....Ngày tháng cũng dần trôi, nỗi đau cũng lành dần vết thương trong trái tim anh, và em có hiểu cõi lòng anh không?:

Từ lâu em tan thành tia nắng
Gió thốc lên chỉ còn đám bụi mờ
Từ lâu em như là mây trắng
Gió cuốn mây về nơi chốn mịt mờ

Mười năm trôi qua, trôi qua
Anh như không ra đi
Không ra đi mà như người trở lại
Ướt đẫm tim anh, ướt đẫm tim anh

Nước mắt em chiều ấy
Dù rằng em, dấu mặt vào tay
Bỗng ngỡ ngàng đôi mắt đó chiều nay

Trong một dịp tình cờ, mười năm sau, khi gọi là anh đã có một vị trí ổn định trong công tác và cuộc sống, anh mới dám tìm gặp lại em....Dù năm tháng đã trôi qua, nhưng mối tình đầu của chúng ta đã im đậm trong trái tim anh không bao giờ phai nhòa. Hôm đó anh đã cho em xem lại toàn bộ các kỷ vật, hình ảnh, những lá thư và quyển nhật ký ngày xưa của chúng mình... Em xem nó rất chăm chú với ánh mắt ngạc nhiên... nhưng im lặng không nói gì... Anh muốn em hãy nói một lời gì đó với anh...chỉ một lời thôi....Nhưng em chỉ nhìn vào khoảng trời xa xăm để hoài niệm về quá khứ đã qua....Em vẫn như xưa.... cảm xúc trong anh vẫn dạt dào, nhưng anh cố kềm lòng mình lại....

Mười năm trôi qua, trôi qua
Anh như không ra đi
Không ra đi mà như người trở lại
Em vẫn thơ ngây, như lúc chia tay

Vẫn tươi xanh màu lá xưa anh hái
Một nhánh lan chưa kịp nở hoa
Lối hẹn xưa cỏ phố nhạt nhòa
Em trở lại hay thời gian trở lại


Hỡi cô bé thơ ngây ngày ấy
Hỡi đôi mắt năm xưa nhìn anh
Hỡi đôi môi với nụ cười lặng lẽ
Em đang nghĩ gì, đang nghĩ gì, đang nghĩ gì
Anh van em, van em nói ra đi
__________________

Chắc có lẽ em không ngờ lại có một người yêu em đến tha thiết và cháy bỏng như thế...Mối tình đầu của chúng ta mà anh đã nguyện dành trong góc trái tim mình mà không ai có thể xâm phạm đến, nguyện mang theo tất cả những kỷ niệm chôn vào lòng đất theo anh... cho đến khi anh bước về bên kia thế giới....

Tất cả chỉ còn lắng đọng và lặng lẽ trôi theo nhịp đập của thời gian.........

Lưu trữ Blog